17 thg 10, 2013

#12

Đây là lần đầu tiên tôi tham gia buổi dạy học ở bệnh viện Ung Bướu. Hai buổi dạy ở bệnh viện Nhi Đồng 2 cũng giúp tôi có chút tự tin trước khi gặp các bé bệnh nhi. Nhưng khung cảnh mà tôi đang thấy đây đột ngột khiến tôi hoang mang: không phải sân lát nhựa phẳng lì, sạch sẽ, ô tô ra vào bon bon mà là những mảng xi măng gồ ghề chắp vá; không phải hàng cây cao rợp bóng mát rượi, trong lành và lý tưởng cho bệnh nhân đi dạo mà là lớp lớp ghế đá san sát nhau trong một chái hiên lố nhố người ngồi kẻ nằm. Bầu không khí như cô đặc lại bởi sự pha trộn của hơi người, hơi thuốc, hơi chăn chiếu, hơi bệnh tật ngay thềm cửa phòng bệnh.

Phòng học nhỏ còn các con thì đông. Các con cứ nhốn nháo như đàn gà bé xíu xiu vờn qua vờn lại trong lồng, chíp chíp không ngừng. Ừ thì không gian ở đây chật hẹp quá cho những nàng tiên xanh trong giấc mơ cổ tích vung đũa phép rắc ban hoa thơm và kẹo ngọt; căn phòng đóng kín này chẳng đủ để ước mơ cất cánh liệng bay.

Một thế giới quá khác với bên ngoài. Tôi sợ rằng tôi sẽ vô tình làm tổn thương các bé vì tôi đang rất lúng túng trước sự ngột ngạt của nơi mà các bé gần như trải cả tuổi thơ mình ra đó.




Chúng tôi đến, các con sà vào lòng không chịu rời ra. Lúc ngồi học, lâu lâu con ngó về thầy, về cô lặp lại một lời giảng của người giảng chính phía trên như thể con muốn giải thích một điều gì đấy vì sợ rằng thầy cô mà ngồi không chán quá sẽ bỏ đi. Có khi bất chợt con nhổm người lên chỉ để đặt tay con lên đùi thầy cô, rồi thầy cô phải đạt tay mình lên vai con, vỗ nhè nhẹ vào lưng con cho con an tâm thầy cô vẫn ngồi đây thì con mới chịu ngồi yên, tiếp tục ngước mắt lên ngóng những lời kể về thế giới đầy màu sắc ngoài giường bệnh.
Đa số các con đều không có tóc vì hóa chất xạ trị.

Có cô bé vuốt hoài tóc tôi, tôi bảo con: “Con cột tóc cho cô đi”; nó lắc đầu nguầy nguậy: “Con đâu có tóc đâu mà biết cột”. Trời đất, tôi bỗng nhói đau vì nhận ra mình đã nói những lời vô tâm quá!

Lại có cậu nhóc dáng rất gầy, tay chân khẳng khiu, da khô nẻ, sạm đen và nhăn nheo hằn đầy vết tích của những lần chạy thuốc - đòi ba mẹ dắt qua, kéo lên theo cả túi dịch truyền bên mình chỉ để “học cùng các bạn”. Mỗi lần các bạn được làm thử việc gì hay chơi một trò gì, tôi phải mang riêng một vài học cụ sang cho con được tự tay thực hiện, cho con không cảm thấy mình bị bỏ rơi. Mỗi lần như thế, đôi mắt phờ phạc của con ánh lên một tia vui rất nhẹ thôi, nhưng cũng đủ truyền sang tôi một sự ấm áp và phấn chấn.

Từng chút, từng chút một, tôi đặt chân vào thế giới của các con, những bước chân thận trọng và đầy bỡ ngỡ. Và tôi biết mình sẽ đi tiếp, bởi vì trước khi gặp các con, tôi chỉ là một tôi riêng lẻ vác ba lô trong chuyến hành trình của cuộc đời, ngang qua nhiều nơi chỉ - để - mà - nhìn - và - đi.

[Diệu My]
Ảnh: Phơ Tơ Ráp Phiều































Unknown

CLB Bé Khỏe Bé Ngoan là tổ chức thiện nguyện phi lợi nhuận, chuyên về các hoạt động giáo dục sức khỏe cho bệnh nhi nội trú ở các bệnh viện trên địa bàn TP.

0 nhận xét:

 

Copyright @ 2013 CLB tình nguyện Bé khỏe bé ngoan..