Đặng Phước Hưng, chàng trai 20 tuổi hiện giữ vị trí Phó chủ nhiệm kiêm Phó ban hoạt động dễ dàng gây thiện cảm cho người đối diện bởi nét chân thật và đôi khi hài hước của mình. Lành tính, khó ưa và đa cảm, đó là những gì anh chàng cung Bảo Bình này tự nhận xét về bản thân. Bằng sự thân thiện, Hưng cười xòa trước những câu hỏi khó và đầy hào hứng khi tôi hỏi về vấn đề anh quan tâm. Trong suốt buổi trò chuyện, sự nhiệt tình của anh làm không gian ấm hơn bao giờ hết.
Giải thích cho biệt hiệu “Nửa cái bánh mì” trên trang cá nhân facebook, Hưng bảo “Ý tưởng một phần là do câu “Nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì, một nửa sự thật không còn là sự thật”. Ngoài ra, bánh mì thì rất tiện lợi cho những tình huống cần giải quyết cơn đói khẩn cấp, nhưng mà nếu có sự lựa chọn khác thì bánh mì cũng sẽ là “sự lựa chọn thứ hai”. Còn “nửa cái”? Chắc là vì không phải là nguyên cái :))”. Ngay từ đầu, cách giải thích này đã làm tôi ấn tượng về một chàng trai đa cảm, hay nghĩ, nhưng những suy nghĩ ấy không thuộc về thế giới cao siêu nào đấy. Nó là những gì thuộc về cuộc sống, thiết thực và đáng để ghi nhớ.
Là sinh viên năm 3 khoa ĐH Y Dược, Hưng từng tham gia nhiều chương trình tình nguyện của khoa và trường, dạy học ở lớp học tình thương (Q.Tân Phú) và hiện nay đảm trách 2 vị trí ở CLB. Tôi không khỏi thắc mắc vì sao Hưng có thể cân bằng thời gian cho việc học tập và sinh hoạt tốt đến thế. Hưng bảo: “Đấy chỉ là chức danh, quan trọng là chức năng”. Anh tiếp lời: “Hưng nhận một công việc nhẹ nhàng nhưng “lương cao”, đó là phụ trách lịch hoạt động, liên lạc với các bạn quản lý và cộng tác viên để chạy chương trình.” Khiêm tốn là thế, nhưng sự cộng tác từ những ngày đầu khi CLB còn là Nhóm tình nguyện viên Răng Nhỏ đã cho thấy anh là một người tận tâm, tận lực và chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về sự đóng góp cho CLB ngày thêm vững mạnh.
“Kỹ năng tiếp xúc với các em nhỏ được nâng cao, là điều dễ nhận thấy nhất” trong suốt quá trình Hưng gắn bó cùng CLB. Anh hồ hởi kể rằng: “CLB hôm nay so với Răng Nhỏ trước kia rõ ràng là có một sự lớn mạnh về cả chất và lượng. Lực lượng CTV đông đảo, hoạt động có mục tiêu rất rõ ràng. Về các thành viên khác trong BCN, cá nhân mình thật sự vô cùng ấn tượng với họ. Đấy đều là những người có năng lực cực kỳ tốt, và đôi khi mình cảm thấy nhỏ bé giữa các anh chị và các bạn.” Kết lời với một vẻ tự ti, nhưng sau đó Phước Hưng lại lên tinh thần rất nhanh khi tôi hỏi về các bệnh nhi mà anh đã từng gặp. “Các em dù mang trong mình những căn bệnh tàn khốc nhưng luôn lạc quan, vui cười. Đôi khi người lớn chúng ta quên điều đó, chìm trong những vấp váp của bản thân rồi dằn vặt mình. Đó là lúc chúng ta cần tâm hồn của trẻ nhỏ, để vượt qua những thử thách mà so với vấn đề của các em, nó chẳng là gì cả.” Đến lúc này thì tôi càng hiểu hơn, vì sao anh chàng đa cảm, thỉnh thoảng tự ti về bản thân lại có nguồn năng lực mạnh mẽ để vượt qua những thách thức trong cuộc đời mình, đó chẳng phải là do điều kỳ diệu đến từ nụ cười thiên thần của trẻ nhỏ đấy ư. Thiết nghĩ, mỗi đứa trẻ là một vì sao, chúng luôn tỏa sáng ngay bên ta, chỉ cần ta dành thời gian để mà dừng lại và ngước lên bầu trời.
Niềm tin yêu dành cho các bệnh nhi càng lấp lánh trong ánh mắt Hưng, tôi càng thắc mắc về những hoạt động anh đã cùng CLB sinh hoạt với các bé. Đó hẳn là những khoảnh khắc đáng nhớ và đáng trân trọng trong cuộc đời anh. Hưng chia sẻ rằng, trong buổi học không khó để tìm kiếm tiếng cười, sự thoải mái, vui vẻ và hồn nhiên từ lẫn thầy và trò. Nhưng mỗi khi cất bước ra về, trong tim mỗi tình nguyện viên là một sự day dứt, hụt hẫng. “Mình luôn có cảm tưởng vẫn còn thiếu gì đó, các em phải được nhiều hơn thế. Các em không đáng phải ở trong môi trường bệnh viện đầy bệnh tật. Nơi của các em phải là trường học và sân chơi”, Hưng bộc bạch.
Sống thiêng về tình cảm, Hưng quan niệm “Tình yêu không phải là tất cả, nhưng thiếu tình yêu thì cuộc sống chẳng còn những điều kỳ diệu và những cái đẹp để khiến người ta phải dừng lại”. Hưng bảo, anh rất may mắn khi được sống trong tình yêu thương của mọi người xung quanh. Có lẽ vì thế mà anh coi trọng gia đình hơn sự nghiệp. Điều đó lại càng làm anh trăn trở khi tôi đề cập về các hoạt động của các CLB tình nguyện trong Tp.HCM hiện nay. Anh cho rằng, thực trạng, số lượng CLB nhiều nhưng vẫn chưa đủ. “Chúng ta cần mọi người chung tay với nhau san sẻ yêu thương, cần có thêm những sự hợp tác của các đơn vị tình nguyện. Hưng có cảm giác luôn có rất nhiều chương trình trên nhiều khía cạnh của xã hội nhưng chẳng bao giờ đủ. Những gì ta đang làm, chỉ có thể xoa dịu phần nào nỗi đau của một phần những người không may mắn - một phần của chúng ta”
Và ước mong lớn nhất của anh chính là có cuộc sống đơn giản, bình yên, được làm những gì mình thích, những điều có ý nghĩa cho mình và cho người khác. Có lẽ không quá bất ngờ khi chàng bác sỹ tương lai có trái tim luôn hướng về cộng đồng này có thể chơi guitar, harmonica, thỉnh thoảng lại viết lách, “Nhưng tất cả toàn là tự phát và chẳng có cái nào gọi là ra hồn”, Hưng hài hước. Anh còn chia sẻ rằng: “Người thành công là người truyền được cảm hứng cho người khác cố gắng và đạt được những ước mơ của riêng mình”
Tôi xin mượn lời của Hưng để thay cho lời kết. Có lẽ lời tâm sự cũng như nhắn nhủ này, đã đủ để vẽ nên chân dung chàng trai đa cảm, nhiệt thành Đặng Phước Hưng một cách rõ ràng nhất: “Các bệnh nhi rất cần tình yêu thương và sự đồng cảm. Khi những căn bệnh vẫn còn là thách thức với y khoa thì tình yêu thương có thể làm nên những điều kỳ diệu”
15 thg 10, 2013
15 thg 10, 2013
ĐẶNG PHƯỚC HƯNG – YÊU THƯƠNG LÀM NÊN ĐIỀU KỲ DIỆU
Thực hiện: Tram Anh
Ảnh: Phơ Tơ Ráp Phiều
Người đăng
Unknown
CLB Bé Khỏe Bé Ngoan là tổ chức thiện nguyện phi lợi nhuận, chuyên về các hoạt động giáo dục sức khỏe cho bệnh nhi nội trú ở các bệnh viện trên địa bàn TP.
Các bài liên quan
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét