Khi đứa bạn thân rủ tôi tham gia hoạt động của một CLB trong trường tên là Bé Khỏe Bé Ngoan, tôi nửa tin nửa ngờ, nửa đùa nửa thật hỏi nó: “Tao có được lợi gì ko? Là công việc từ thiện có được tính điểm công tác xã hội không?” Đứa bạn thật thà bảo chẳng có lợi gì cả, tôi muốn đi hay không thì tùy, nó cũng không nài. Lạ cái là, một thằng có vẻ ngổ ngáo, vô tâm như tôi mà lại như có cái gì thôi thúc là tôi nên thử đi một buổi trợ giảng ở bệnh viện Nhi Đồng.
Tôi được thông báo là sẽ cùng chị chủ nhiệm CLB tổ chức một buổi dạy học cho các bệnh nhi. Trước giờ tôi chưa từng dạy học cho ai. Ý thức giáo dục với tôi có khi còn bị xen ngang bởi những ước mơ kiểu như “game thủ chuyên nghiệp”. Tôi không hồi hộp, cũng không trông chờ điều gì. Cái kiểu người tôi thế, không hay thiên về cảm xúc.
Rồi tôi cũng gặp bọn trẻ. Nhỏ có, lớn có. Tôi không đoán được tuổi để tìm cách làm thân với các em được vì các em trông nhỏ con lắm. Đứa bạn biết tôi còn lạ việc nên cũng dẫn tôi đi làm quen với các em. Nó bảo em Và 10 tuổi, em Dềnh 15 tuổi. Tôi nghe mà nghe lòng mình đôi chút hoang mang. Ở tuổi này, bọn trẻ ngoài kia đã học được bao nhiêu thứ, có khi còn chán ngán trường lớp. Còn các em thì...chỉ qua qua lại lại với nào là thuốc, là máy chạy thận, là giường bệnh. Thế mà trong mắt các em, ánh sáng của niềm khao khát vẫn bừng lên không lẫn được vào đâu.
Tôi cũng từng nghe nhiều điều về sức sống mãnh liệt, về niềm tin, về nỗi khát khao. Nhưng đến tận hôm nay, cái tôi cứng nhắc của tôi mới thực sự động lòng về ý nghĩa của chúng khi chứng kiến không khí trong phòng học của các bệnh nhi.
Người ta có thể nghĩ rằng bọn trẻ ở đây sinh ra đã chẳng có một lựa chọn nào ngoài việc chịu đựng căn bệnh và chờ đợi một kết thúc. Nhưng chính các em đã cho thấy rằng bản thân các em vẫn có lựa chọn và các em chính là những đứa trẻ thông minh nhất, mãnh liệt nhất khi chọn sống từng phút từng giây với khao khát học hỏi của mình. Nhóc Tùng bé con cứ đứng lên đứng xuống mỗi khi cô giáo đặt câu hỏi. Bé Và tuy cứ im im không chịu lên thực hiện thí nghiệm nhưng có một cộng tác viên đến động viên là em lên ngay, còn hào hứng lắm. Chả bù với nhóc Bi hiếu động, cứ chạy lên chạy xuống liên tục.
Tôi hiểu rằng dù khoảng thời gian còn lại rất ít nhưng chúng cũng rất cần được học và hiểu biết về thế giới xung quanh của mình. Đối với những đứa trẻ ở đây, điều này mới thật sự là hạnh phúc là vui vẻ. Chúng ta cố gắng làm hết khả năng của mình, dù chúng ta có làm được bao nhiêu chăng nữa không quan trọng vì những đứa bé này khi mà chúng ở trên thiên đàng các thiên thần sẽ làm nốt phần việc còn lại của chúng ta.
[Ẩn danh]
Hình ảnh: Phơ Tơ Ráp Phiều
0 nhận xét:
Đăng nhận xét