"Chỉ trong chừng hơn một tiếng của buổi sinh hoạt quản trò ngày hôm nay, tôi đã trở lại cái tuổi lên bảy, lên tám thuở nào, bằng lời ca và tiếng cười thích thú. Cùng với những “đứa trẻ” khác, với chút ngỡ ngàng ban đầu khi mới “làm quen”, chúng tôi đã cùng tạo nên một buổi sinh hoạt thành công hơn mong đợi.
Có lẽ đúng như anh Nam Anh đã nói, âm nhạc mang con người đến gần nhau hơn. Vậy nên, trong suốt khoảng thời gian tôi có mặt ở đó, tiếng hát, tiếng cười cứ vang lên, hòa lẫn trong những giai điệu tươi vui nối liền không dứt. Đã qua rồi cái tuổi con nít bé xíu xiu thích hát, thích cười, thích đùa vui, nhưng hôm nay, tôi chợt nhận ra việc chơi đùa mang lại cho ta nhiều điều hơn cả niềm vui. Đó là sự kết nối nhanh chóng của những con người lúc đầu hãy còn xa lạ sau một trò chơi. Ta có thể sẽ nhanh chóng quên tên của người mới bắt tay chào mình, nhưng sẽ không quên một người đã cùng hát, cùng chơi , cùng “nắm cái tay”, “nắm cái chân”, “nắm cái mũi” đầy hồn nhiên. Vậy nên, thật dễ hiểu khi những khoảng cách mà tuổi tác và bệnh tật tạo nên bị xóa nhòa, trong niềm vui của cả người dạy và các em nhỏ từ những trò chơi nho nhỏ đó.
Chưa có một buổi sinh hoạt hay buổi học nào trước đó mà tôi vỗ tay nhiều đến vậy. Đau và đỏ lên, nhưng tay tôi vẫn liên hồi đập vào nhau theo nhịp, miệng nhẩm theo những bài hát.Cho đến tận lúc phải ra về, tôi vẫn còn nghe thấy tiếng cười vui vẻ vang trong căn phòng sinh hoạt quen thuộc. Khoảnh khắc đó, tôi nghĩ rằng, việc mang lại nụ cười cho các em, có lẽ không phải là một điều quá xa xôi."
Tác giả: Cathy Duong
0 nhận xét:
Đăng nhận xét